Bài viết này khám phá các phương pháp đo lường nghèo đói hiện tại ở Hoa Kỳ, chỉ ra những hạn chế của các phương pháp này và thảo luận về tác động sâu sắc của nghèo đói, đặc biệt là đối với trẻ em. Chúng ta sẽ xem xét tại sao việc đo lường nghèo đói một cách chính xác lại quan trọng và những thay đổi nào có thể giúp chúng ta hiểu rõ hơn về vấn đề này, từ đó đưa ra các giải pháp hiệu quả hơn. Với tình hình kinh tế và xã hội không ngừng biến động, việc sử dụng các phương pháp đo lường lỗi thời có thể dẫn đến những đánh giá sai lệch và các chính sách không phù hợp.
Theo Cục Thống Kê Dân Số Hoa Kỳ, có khoảng 37 triệu người Mỹ đang sống trong nghèo đói. Tuy nhiên, con số này không phản ánh đầy đủ thực tế, vì cách chúng ta định nghĩa nghèo đói ảnh hưởng lớn đến kết quả đo lường. Thước đo nghèo đói chính thức của liên bang, được sử dụng để xác định ngưỡng nghèo đói, có thể mang tính chủ quan một cách đáng ngạc nhiên.
Việc hiểu rõ cách chúng ta đo lường nghèo đói là vô cùng quan trọng. Nó không chỉ giúp chúng ta nắm bắt mức độ nghiêm trọng của vấn đề trong xã hội Mỹ mà còn cho phép chúng ta đánh giá tốt hơn hiệu quả của các chương trình chống nghèo đói. Nếu chúng ta dựa vào các số liệu không chính xác, chúng ta có nguy cơ đầu tư vào các giải pháp không hiệu quả và bỏ lỡ những cơ hội để cải thiện cuộc sống của những người đang gặp khó khăn.
Thước đo nghèo đói chính thức, được sử dụng bởi Cục Thống Kê Dân Số Hoa Kỳ, đã trở nên lỗi thời. Nếu nhìn vào ngưỡng nghèo đói liên bang, có vẻ như tình trạng nghèo đói hầu như không thay đổi, chỉ dao động nhẹ qua các năm. Ví dụ, năm 1970, 12,6% người Mỹ sống dưới mức nghèo đói, và năm 2023, con số này là 11,1%. Tuy nhiên, các biện pháp khác cho thấy nghèo đói đã giảm đáng kể trong sáu thập kỷ qua.
Vậy, chúng ta nên đo lường nghèo đói như thế nào, và liệu có nên tìm kiếm một phương pháp khác hay không? Câu trả lời nằm ở việc xem xét các yếu tố kinh tế và xã hội hiện đại, cũng như các nhu cầu cơ bản của người dân trong bối cảnh ngày nay. Một thước đo nghèo đói chính xác cần phản ánh chi phí sinh hoạt thực tế, bao gồm chi phí nhà ở, chăm sóc sức khỏe, giáo dục và các nhu yếu phẩm khác.
Ngoài thước đo nghèo đói chính thức, còn có các phương pháp đo lường thay thế, chẳng hạn như Thước Đo Nghèo Đói Bổ Sung (SPM). SPM tính đến thu nhập sau thuế của các gia đình, cũng như các khoản hỗ trợ từ Tín Dụng Thu Nhập Do Lao Động (EITC) và Tín Dụng Thuế Trẻ Em (CTC). Nó cũng bao gồm các khoản hỗ trợ của chính phủ thông qua các chương trình như SNAP, TANF, CHIP, Chương trình Bữa Ăn Trưa Quốc Gia (NSLP), Medicaid, trợ cấp nhà ở và tiện ích, cũng như bảo hiểm thất nghiệp và tàn tật. Tuy nhiên, nó trừ đi các chi phí như chăm sóc trẻ em, các khoản thanh toán hỗ trợ nuôi con và các chi phí y tế tự trả.
SPM cung cấp một cái nhìn toàn diện hơn về tình hình tài chính của các gia đình, nhưng nó vẫn không hoàn hảo. Một số nhà phê bình cho rằng SPM quá phức tạp và khó hiểu, trong khi những người khác cho rằng nó không tính đến đầy đủ các chi phí sinh hoạt thực tế ở các khu vực khác nhau của đất nước. Để có một bức tranh đầy đủ về nghèo đói, chúng ta cần xem xét cả thước đo nghèo đói chính thức và SPM, cũng như các chỉ số khác như tỷ lệ thất nghiệp, tỷ lệ nhà ở không ổn định và khả năng tiếp cận chăm sóc sức khỏe.
Tác động của nghèo đói lên trẻ em là đặc biệt tàn khốc. Trẻ em sống trong nghèo đói có nhiều khả năng gặp các vấn đề về sức khỏe, học hành kém hơn và có ít cơ hội thành công trong cuộc sống hơn. Theo một nghiên cứu của Viện Hàn Lâm Khoa Học, Kỹ Thuật và Y Học Quốc Gia năm 2019, 9% trẻ em nghèo thuộc các gia đình ở mức "nghèo đói sâu sắc" (thu nhập ít hơn 50% so với SPM). Thêm vào đó, 36% trẻ em Mỹ sống trong các gia đình nghèo hoặc "gần nghèo", có thu nhập trong vòng 150% so với ngưỡng nghèo đói.
Nghèo đói cũng khác nhau theo chủng tộc. Tỷ lệ nghèo đói ở trẻ em da đen là 17,8%; đối với trẻ em gốc Tây Ban Nha là 21,7%; đối với trẻ em da trắng là 7,9%. Tệ hơn nữa, hơn một nửa số trẻ em da đen và gốc Tây Ban Nha sống trong các gia đình "gần nghèo" so với chưa đến một phần tư số trẻ em da trắng. Những số liệu này cho thấy rằng nghèo đói không chỉ là một vấn đề kinh tế mà còn là một vấn đề về bất bình đẳng chủng tộc.
Để giải quyết vấn đề nghèo đói một cách hiệu quả, chúng ta cần một phương pháp đo lường chính xác và toàn diện. Điều này có nghĩa là chúng ta cần phải cập nhật thước đo nghèo đói chính thức để phản ánh chi phí sinh hoạt thực tế trong thế kỷ 21. Chúng ta cũng cần xem xét các yếu tố khác như khả năng tiếp cận chăm sóc sức khỏe, giáo dục và nhà ở giá cả phải chăng. Bằng cách đo lường nghèo đói một cách chính xác, chúng ta có thể phát triển các chính sách và chương trình hiệu quả hơn để giúp các gia đình và trẻ em thoát khỏi tình trạng nghèo đói.
Hơn nữa, chúng ta cần tập trung vào các giải pháp toàn diện, giải quyết các nguyên nhân gốc rễ của nghèo đói. Điều này có nghĩa là đầu tư vào giáo dục, tạo việc làm và các dịch vụ hỗ trợ gia đình. Chúng ta cũng cần giải quyết các vấn đề về bất bình đẳng chủng tộc và giới tính, vì những yếu tố này góp phần làm gia tăng tình trạng nghèo đói. Bằng cách làm việc cùng nhau, chúng ta có thể tạo ra một xã hội công bằng và bình đẳng hơn cho tất cả mọi người.
Việc đo lường nghèo đói là một vấn đề phức tạp, nhưng nó vô cùng quan trọng để giải quyết vấn đề này một cách hiệu quả. Bằng cách sử dụng các phương pháp đo lường chính xác và toàn diện, chúng ta có thể hiểu rõ hơn về mức độ nghiêm trọng của vấn đề và phát triển các giải pháp hiệu quả hơn. Trẻ em là tương lai của chúng ta, và chúng ta có trách nhiệm đảm bảo rằng mọi đứa trẻ đều có cơ hội thành công trong cuộc sống, bất kể hoàn cảnh xuất thân của chúng.
Bài viết liên quan