Nhiều người tự hỏi, nếu mục đích của chúng ta trên đời chỉ là thờ phượng Thượng Đế, tại sao Ngài lại ban cho chúng ta khả năng tư duy? Tại sao không chỉ tạo ra những "robot" ngoan ngoãn tuân theo và tôn thờ Ngài một cách máy móc? Bài viết này sẽ đi sâu vào vấn đề này, khám phá những lý giải từ Bhagavad Gita, đạo Hồi và nhiều góc nhìn triết học khác, giúp bạn hiểu rõ hơn về ý nghĩa của trí tuệ và sự tự do ý chí.
Theo Bhagavad Gita, Thượng Đế, hay Krishna, tạo ra các linh hồn để chia sẻ tình yêu thương và nhận lại tình yêu đó. Tuy nhiên, Krishna không muốn kiểm soát hay ép buộc các linh hồn phải yêu thương Ngài. Nếu làm vậy, Ngài sẽ trở thành một nhà độc tài, và các linh hồn sẽ chỉ là những cỗ máy vô tri. Chính vì vậy, Ngài ban cho họ sự tự do ý chí để suy nghĩ và lựa chọn.
Sau đó, các linh hồn bắt đầu tự hỏi: "Tại sao tôi không thể có sự tự do ý chí để làm bất cứ điều gì mình muốn, giống như Krishna?". Krishna đã tạo ra một vũ trụ, chiếm 25% tổng thể vũ trụ, nơi các linh hồn có thể sống, tận hưởng và tự do hành động theo ý muốn của mình. Đây là cơ hội để trải nghiệm và đưa ra lựa chọn, ngay cả khi điều đó dẫn đến đau khổ.
Tuy nhiên, việc có sự tự do ý chí cũng đi kèm với những thử thách. Các linh hồn trong thân xác phải chịu đựng bệnh tật, sợ hãi, đói khát, và những cảm xúc tiêu cực như ghen tị, bất lực, lo lắng. Krishna đã loại bỏ ký ức về kiếp trước và nhận thức về linh hồn, tạo ra Maya (ảo ảnh) để thử thách họ.
Nói một cách đơn giản, Krishna biết rằng họ sẽ phải chịu đựng ở đây. Tại sao Ngài không ban cho linh hồn một thân xác tốt hơn? Tại sao không có một DNA tốt hơn? Tại sao không có một vỏ não trước trán phát triển cao để đưa ra những quyết định tốt hơn? Ngài để họ chịu đựng trong thế giới vật chất này cho đến khi linh hồn từ bỏ và bằng cách nào đó tin vào sự tồn tại của Krishna và khái niệm về linh hồn.
Krishna trao cho hai lựa chọn:
Vậy bạn hiểu điều gì? Krishna ban cho chúng ta trí tuệ không phải để biến chúng ta thành những cỗ máy thờ phượng, mà để chúng ta có thể tự do lựa chọn con đường của mình. Ngài muốn chúng ta tìm thấy Ngài một cách tự nguyện, bằng tình yêu và sự hiểu biết, chứ không phải bằng sự ép buộc.
Từ quan điểm của đạo Hồi, Thượng Đế (Allah) đã tạo ra con người như một bài kiểm tra. Bài kiểm tra này gồm hai phần:
Allah đã tạo ra các thiên thần, những người thờ phượng Ngài không ngừng nghỉ nhưng không có sự tự do ý chí. Ngài cũng tạo ra các loài động vật, những loài thiếu trí tuệ như con người. Con người nằm ở giữa quang phổ này, có cả trí tuệ và sự tự do ý chí. Tùy thuộc vào cách họ sử dụng hai món quà này, họ có thể vươn lên cao hơn các thiên thần hoặc thấp hơn các loài động vật.
Tóm lại, Thượng Đế ban cho chúng ta trí tuệ không phải để ép buộc chúng ta thờ phượng Ngài một cách máy móc, mà để chúng ta có thể tự do lựa chọn Ngài. Ngài muốn chúng ta sử dụng trí tuệ và sự tự do ý chí của mình để nhận ra sự thật và tự nguyện quy phục Ngài. Sự thờ phượng tự nguyện, xuất phát từ tình yêu và sự hiểu biết, có ý nghĩa hơn nhiều so với sự thờ phượng ép buộc.
Bài viết liên quan