Bài viết này đi sâu vào lịch sử quan hệ ngoại giao giữa Ấn Độ, Pakistan và Hoa Kỳ. Chúng ta sẽ khám phá lý do tại sao Ấn Độ thường xuyên tìm kiếm sự hỗ trợ từ Hoa Kỳ khi đối mặt với các thách thức từ Pakistan. Việc hiểu rõ động lực này rất quan trọng để nắm bắt được bức tranh toàn cảnh của chính trị khu vực và vai trò của các cường quốc trên thế giới. Bài viết này sẽ cung cấp một cái nhìn tổng quan toàn diện về vấn đề này.
Từ lâu, **Ấn Độ** đã có xu hướng tìm kiếm sự hỗ trợ từ các cường quốc khi gặp khó khăn với **Pakistan**. Trong thời kỳ Chiến tranh Lạnh, đó là Liên Xô; và sau Chiến tranh Lạnh, là Hoa Kỳ. Việc này không chỉ là vấn đề tìm kiếm đồng minh mà còn phản ánh sự thay đổi trong cán cân quyền lực toàn cầu và ảnh hưởng của các cường quốc đối với khu vực Nam Á.
Ví dụ, trong cuộc khủng hoảng Kashmir năm 1990, Ấn Độ đã tìm đến Hoa Kỳ để làm trung gian hòa giải. Tương tự, trong cuộc chiến Kargil năm 1999, Ấn Độ đã vận động chính quyền Clinton gây áp lực buộc Pakistan phải đồng ý ngừng bắn. Gần đây hơn, trong cuộc khủng hoảng Pulwama-Balakot năm 2019, các quan chức Ấn Độ đã liên hệ với Ngoại trưởng Mike Pompeo để thúc giục Hoa Kỳ can thiệp ngăn chặn leo thang từ Pakistan. Sau các cuộc tấn công khủng bố lớn như vụ tấn công Quốc hội Ấn Độ năm 2001 và vụ tấn công Mumbai năm 2008, Ấn Độ cũng tìm kiếm sự ủng hộ ngoại giao từ Washington.
Có nhiều lý do khiến Hoa Kỳ thường nghiêng về phía Ấn Độ trong các tranh chấp với Pakistan. Một phần là do mối quan hệ đối tác chiến lược ngày càng tăng giữa Hoa Kỳ và Ấn Độ, dựa trên các giá trị dân chủ chung, lợi ích kinh tế và mối quan tâm chung về sự trỗi dậy của Trung Quốc. Ấn Độ được xem là một đối tác quan trọng của Mỹ trong khu vực Ấn Độ Dương - Thái Bình Dương.
Ngoài ra, Hoa Kỳ thường xuyên bày tỏ lo ngại về vấn đề khủng bố xuyên biên giới từ Pakistan sang Ấn Độ. Mỹ đã nhiều lần kêu gọi Pakistan thực hiện các biện pháp mạnh mẽ hơn để ngăn chặn các nhóm khủng bố hoạt động trên lãnh thổ của mình. Sự ủng hộ này không phải lúc nào cũng thể hiện bằng hành động cụ thể, nhưng về mặt ngoại giao, Mỹ thường đứng về phía Ấn Độ trong việc lên án các hành động khủng bố.
**Pakistan** cũng đã tìm kiếm sự ủng hộ của Hoa Kỳ, nhưng với kết quả khác nhau. Ví dụ, trong cuộc chiến Kargil, Pakistan đã cố gắng vận động sự ủng hộ của Mỹ, thậm chí Thủ tướng Nawaz Sharif đã bay đến Washington để gặp Tổng thống Clinton. Tuy nhiên, Pakistan đã bị từ chối vì bị coi là bên gây hấn. Hoa Kỳ, cùng với nhiều quốc gia khác, đã kêu gọi Pakistan quay trở lại Đường Kiểm soát (Line of Control) mà họ đã vi phạm.
Quan hệ giữa Pakistan và Hoa Kỳ đã trải qua nhiều thăng trầm. Năm 2004, Pakistan được chỉ định là một Đồng minh Ngoài NATO Quan trọng (Major Non-NATO Ally) và nhận được hàng tỷ đô la viện trợ quân sự và kinh tế từ Hoa Kỳ trong hai thập kỷ tiếp theo. Tuy nhiên, sự hợp tác này cũng đi kèm với những điều kiện và áp lực nhất định, đặc biệt là liên quan đến cuộc chiến chống khủng bố.
Những năm gần đây, lập trường của Hoa Kỳ đối với cuộc xung đột Ấn Độ-Pakistan là duy trì sự trung lập và kêu gọi cả hai bên giữ nguyên hiện trạng. Mỹ ủng hộ Ấn Độ ở mức độ kêu gọi Pakistan làm nhiều hơn nữa để ngăn chặn các nhóm khủng bố hoạt động từ lãnh thổ của mình tấn công Ấn Độ. Tuy nhiên, Mỹ không ủng hộ các hành động quân sự của Ấn Độ chống lại Pakistan. Ví dụ, trong cuộc xung đột năm 2019, Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ đã kêu gọi cả hai bên giảm leo thang. Trong cuộc xung đột năm 2025, Mỹ cũng kêu gọi cả hai bên giảm căng thẳng.
Tóm lại, việc Ấn Độ tìm kiếm sự hỗ trợ của Mỹ trong các vấn đề với Pakistan là một hiện tượng phức tạp, bắt nguồn từ lịch sử, địa chính trị và lợi ích quốc gia. Mặc dù Pakistan cũng đã tìm kiếm sự ủng hộ của Mỹ, nhưng mối quan hệ đối tác chiến lược ngày càng tăng giữa Mỹ và Ấn Độ đã khiến Mỹ thường nghiêng về phía Ấn Độ trong các tranh chấp. Tuy nhiên, trong những năm gần đây, Mỹ đã cố gắng duy trì một lập trường trung lập hơn, kêu gọi cả hai bên giảm leo thang căng thẳng.
Bài viết liên quan