Bài viết này khám phá lý do tại sao một số quốc gia không thuộc phương Tây có xu hướng ủng hộ Trung Quốc trong các cuộc bỏ phiếu tại Liên Hợp Quốc, đặc biệt là trong các vấn đề liên quan đến nhân quyền. Chúng ta sẽ xem xét các yếu tố lịch sử, kinh tế và chính trị để hiểu rõ hơn về động lực này. Bài viết này cung cấp một cái nhìn sâu sắc và toàn diện, giúp bạn hiểu rõ hơn về sự phức tạp của **quan hệ quốc tế**.
Một cuộc bỏ phiếu gần đây tại Hội đồng Nhân quyền Liên Hợp Quốc (UNHRC) đã chứng kiến sự thất bại của một nghị quyết do phương Tây dẫn đầu nhằm tổ chức một cuộc tranh luận về các cáo buộc **vi phạm nhân quyền** của Trung Quốc đối với người Duy Ngô Nhĩ và các nhóm thiểu số Hồi giáo khác ở Tân Cương.
Kết quả này đã làm dấy lên câu hỏi về lý do tại sao Trung Quốc dường như có ảnh hưởng lớn hơn đối với các quốc gia không thuộc phương Tây so với Hoa Kỳ, mặc dù Hoa Kỳ được coi là mạnh hơn về nhiều mặt.
Có nhiều lý do phức tạp khiến các quốc gia không thuộc phương Tây có xu hướng ủng hộ Trung Quốc tại Liên Hợp Quốc:
Nhiều quốc gia không thuộc phương Tây vẫn còn nhớ những hành động trong quá khứ của các cường quốc phương Tây, bao gồm chế độ nô lệ, phân biệt chủng tộc, chủ nghĩa đế quốc và các hành vi lạm dụng thuộc địa. Điều này dẫn đến sự hoài nghi về "uy tín đạo đức" của phương Tây khi lên tiếng về các vấn đề nhân quyền. Họ cho rằng phương Tây đã từng có lịch sử vi phạm nhân quyền nghiêm trọng, nên việc chỉ trích các quốc gia khác là đạo đức giả.
Những sự kiện gần đây, như sự ủng hộ của Hoa Kỳ đối với Israel trong các vấn đề liên quan đến Palestine, cách đối xử với người nhập cư bất hợp pháp, hay việc dẫn độ và tra tấn các nghi phạm khủng bố, cũng góp phần làm suy yếu hình ảnh của phương Tây.
**Sáng kiến Vành đai và Con đường (BRI)**, một dự án cơ sở hạ tầng đầy tham vọng do Trung Quốc khởi xướng, đã mở rộng đáng kể ảnh hưởng kinh tế và chính trị của nước này trên toàn cầu. BRI cung cấp các khoản đầu tư và phát triển cơ sở hạ tầng cho nhiều quốc gia, đặc biệt là ở các nước đang phát triển.
Trung Quốc trở thành **chủ nợ lớn** của nhiều quốc gia, mang lại cho Bắc Kinh khả năng gây áp lực kinh tế, ví dụ như cắt nguồn tài trợ, tăng cường cho vay, hoặc xóa nợ. Điều này có thể ảnh hưởng đến cách các quốc gia này bỏ phiếu tại Liên Hợp Quốc.
Trung Quốc cho rằng các vấn đề liên quan đến Tân Cương không phải là vấn đề nhân quyền mà là vấn đề chống khủng bố, chống cực đoan và chống ly khai. Trung Quốc đã công bố một báo cáo dài 131 trang để phản hồi báo cáo của Liên Hợp Quốc về vấn đề này.
Một số quốc gia không thuộc phương Tây có thể chia sẻ quan điểm này, hoặc ít nhất là không muốn can thiệp vào các vấn đề nội bộ của Trung Quốc.
Một số quốc gia không thuộc phương Tây có thể có những vấn đề nhân quyền của riêng mình và tìm cách hợp tác với Trung Quốc để bảo vệ lẫn nhau khỏi sự chỉ trích và các biện pháp trừng phạt từ phương Tây.
Các quốc gia này có thể thấy Liên Hợp Quốc là một diễn đàn chính trị nơi họ có thể hợp tác để chống lại những cáo buộc về vi phạm nhân quyền.
Một số quốc gia có thể cảm thấy bất mãn với vai trò thống trị của Hoa Kỳ trong trật tự thế giới và ủng hộ Trung Quốc như một đối trọng để cân bằng quyền lực.
Hoa Kỳ thường áp đặt các điều kiện chính trị và kinh tế khi hỗ trợ các quốc gia khác, trong khi Trung Quốc có xu hướng cho vay mà không kèm theo các điều kiện ngặt nghèo, điều này có thể hấp dẫn hơn đối với một số quốc gia.
Sự ủng hộ dành cho Trung Quốc từ các quốc gia không thuộc phương Tây tại Liên Hợp Quốc là một hiện tượng phức tạp, bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố, bao gồm lịch sử, kinh tế, chính trị và các quan điểm khác biệt về nhân quyền. Việc hiểu rõ các yếu tố này là rất quan trọng để phân tích chính xác các động lực của quan hệ quốc tế và vai trò ngày càng tăng của Trung Quốc trên trường quốc tế.
Mặc dù sự ủng hộ này không có nghĩa là các quốc gia này hoàn toàn đồng ý với mọi chính sách của Trung Quốc, nhưng nó phản ánh một sự thay đổi trong **cán cân quyền lực toàn cầu** và sự cần thiết phải xem xét các quan điểm khác nhau về các vấn đề quan trọng như nhân quyền và phát triển.
Bài viết liên quan