Bài viết này đi sâu vào một câu hỏi hóc búa trong quan hệ quốc tế: Làm thế nào các quốc gia dân chủ có thể duy trì sự **uy tín** và tin cậy trong các cam kết đối ngoại khi chính phủ thay đổi và chính sách có thể "lật mặt" một cách chóng vánh? Chúng ta sẽ khám phá những yếu tố ảnh hưởng đến sự ổn định trong chính sách đối ngoại và liệu đây có phải là một vấn đề chỉ xuất hiện ở các nền dân chủ hay không.
Trong thập kỷ qua, một trong những diễn biến đáng chú ý nhất trong quan hệ quốc tế là sự thay đổi chính sách đối ngoại của Mỹ theo từng chính phủ. Điều này thể hiện qua các vấn đề như Hiệp định Paris về biến đổi khí hậu, quan hệ với các cường quốc (đặc biệt là Nga), thuế quan đối với Trung Quốc, thỏa thuận hạt nhân Iran và cả vấn đề Ukraine.
Nhiều người cho rằng đây là "vấn đề Trump", nhưng thực tế nó là một vấn đề cố hữu của nền **dân chủ**. Các nước dân chủ dường như không có cơ chế tích hợp để thực hiện các cam kết dài hạn với các quốc gia khác. Chính sách đối ngoại trở thành một khía cạnh của sự đảng phái.
Liệu điều này có gây bất lợi cho **uy tín** quốc tế? Làm thế nào để giải quyết nghịch lý này?
Một số ý kiến cho rằng việc thay đổi quan điểm không phải là đặc trưng riêng của các nền dân chủ. Ngay cả các nhà độc tài cũng thường xuyên thay đổi chính sách. Vậy thì, vấn đề này thực sự nằm ở đâu?
Trong các nền dân chủ, các đảng phái thường nhận ra rằng sự ổn định quan trọng hơn những khác biệt nhỏ trong chính sách đối ngoại. Họ sẵn sàng tìm kiếm tiếng nói chung và đạt được thỏa thuận ngầm: Nếu đảng của tôi không đi chệch khỏi sự đồng thuận hiện tại, đảng kia cũng sẽ không làm điều đó khi họ nắm quyền.
Hơn nữa, lợi ích quốc gia ở nước ngoài thường không hoàn toàn phù hợp với chính trị trong nước. Các chính trị gia thường không có nhiều động lực để khác biệt về chính sách đối ngoại. Tất nhiên, một nhà lãnh đạo quyết đoán hoặc có ý thức hệ có thể thay đổi điều đó, nhưng sự ổn định vẫn có thể đạt được trong nhiều trường hợp.
Uy tín trong quan hệ quốc tế là niềm tin rằng một quốc gia sẽ thực hiện các cam kết và lời hứa của mình. Nó là yếu tố quan trọng của sức mạnh mềm và khả năng gây ảnh hưởng của một quốc gia.
Làm thế nào để các quốc gia dân chủ duy trì sự **uy tín** khi chính phủ thay đổi? Một số giải pháp có thể kể đến:
Chính phủ nên tham khảo ý kiến của các đảng đối lập để chia sẻ ý tưởng, học hỏi kinh nghiệm và đạt được sự đồng thuận chung khi thay đổi hoặc tạo ra các chính sách đối ngoại mới.
Các chính sách đối ngoại cần được xây dựng dựa trên các giá trị và nguyên tắc rõ ràng, có tính minh bạch cao và dễ dàng giải trình trước công chúng.
Việc đưa các cam kết quốc tế vào luật pháp quốc gia có thể giúp tăng cường tính ràng buộc và hạn chế khả năng thay đổi chính sách một cách tùy tiện.
Duy trì **uy tín** trong quan hệ quốc tế là một thách thức đối với tất cả các quốc gia, đặc biệt là các nền **dân chủ**. Bằng cách xây dựng sự đồng thuận, tăng cường tính minh bạch và thể chế hóa các cam kết, các quốc gia có thể giảm thiểu sự bất ổn và củng cố vị thế của mình trên trường quốc tế.
Bài viết liên quan