Khám phá hành trình thú vị của một chiếc **MG TC** màu British Racing Green từ gara cá nhân đến phim trường Hollywood, và những kỷ niệm khó quên mà nó đã mang lại. Bài viết này sẽ đưa bạn ngược dòng thời gian, đến với những thước phim kinh điển và niềm đam mê xe cổ.
Từ khi còn bé, tôi đã trót yêu chiếc **MG TC** đời 1947 màu đen với bộ vành chrome và chắn bùn đỏ. Hình ảnh ấy khắc sâu vào tâm trí, trở thành nguồn cảm hứng bất tận.
Năm 1966, tôi bắt đầu tìm kiếm một chiếc xe thể thao. Sau khi xem xét chiếc Triumph TR-3, tôi vô tình nhìn thấy một chiếc **MG TC** đời 1947 khá tồi tàn. Ký ức về chiếc xe đen đỏ ngày nào ùa về, thôi thúc tôi tìm kiếm một chiếc xe tốt hơn.
Cuộc tìm kiếm đưa tôi đến xưởng sửa chữa của Mike Goodman. Trên bảng tin của anh, tôi thấy một mẩu quảng cáo về chiếc **MG TC** đời 1949, màu British Racing Green. Chiếc xe quá đẹp, và tôi đã quyết định "rước nàng" về với giá 1800 đô la.
Năm 1973, khi còn là sinh viên luật, tôi nhận được một cuộc gọi từ bộ phận vận chuyển của Warner Brothers Studios. Họ cần một chiếc **MG TC** cho bộ phim "The Way We Were" và một người bạn đã giới thiệu chiếc xe của tôi.
Tôi rất hào hứng khi xe của mình được xuất hiện trên phim, và mức giá thuê 350 đô la mỗi tuần vào thời điểm đó là một con số không hề nhỏ. Tôi đồng ý ngay lập tức.
Chuyến đi đến Warner Brothers Studios là một trải nghiệm khó quên. Trước khi đến phim trường, tôi và anh trai đã "vô tình" lạc vào khu "Western Town", nơi tái hiện một thị trấn miền Tây hoang dã.
Sau đó, chúng tôi lại "đi nhầm" vào khu phố New York, nơi từng là bối cảnh của bộ phim "A Streetcar Named Desire". Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được phim trường và gặp gỡ đạo diễn Sydney Pollack, người đã duyệt chiếc xe của tôi cho bộ phim.
Sau 10 ngày cho thuê, tôi nhận lại chiếc xe với một vết móp ở chắn bùn trước và ống xả kép đã bị thay thế bằng ống xả đơn. Hóa ra, để phù hợp với bối cảnh phim, ống xả kép đã bị loại bỏ một cách "thô bạo".
Warner Brothers đã đền bù thiệt hại cho tôi, nhưng đó là một bài học về những rủi ro khi cho thuê xe.
Vài tuần sau, tôi phát hiện một vết rách trên ghế lái. Mãi đến khi xem "The Way We Were" tại rạp, tôi mới hiểu ra nguyên nhân. Barbra Streisand đã đứng lên ghế và nhảy qua cửa xe, gây ra vết rách đó.
Một cảnh quay cận cảnh chiếc **MG TC** đang chạy trên đường đồng quê đã giải thích vết móp ở chắn bùn. Họ đã gắn camera lên trước xe để có được cảnh quay đó.
Hai mươi năm sau, tôi đã phục chế hoàn toàn chiếc **MG TC**. Tôi giữ lại bộ ghế da Oxblood nguyên bản (vết rách đã được sửa) và sơn lại xe thành màu đen.
Khi ai đó hỏi về chiếc xe, tôi thường nói: "Bạn đã thấy nó rồi đấy." Rồi tôi hỏi họ đã xem "The Way We Were" chưa. Đó luôn là một câu chuyện thú vị để chia sẻ.
Có lẽ tôi sẽ không cho thuê xe cho phim trường nữa. Nhưng nếu họ muốn chiếc xe cho "The Way We Were, Phần 2", họ sẽ phải trả một mức giá cao hơn nhiều và cho phép tôi có mặt trong quá trình quay phim.
Bài viết liên quan