Bài viết này sẽ đi sâu vào một kỹ thuật quan trọng trong lý thuyết độ đo và tích phân: thay đổi biến trong tích phân Lebesgue-Stieltjes. Chúng ta sẽ xem xét trường hợp đặc biệt khi hàm tích phân (integrator) có tính chất càdlàg (right continuous with left limits) và có các điểm gián đoạn. Kỹ thuật này có nhiều ứng dụng trong các lĩnh vực như lý thuyết xác suất, quá trình ngẫu nhiên và phương trình vi phân стохастический.
Giả sử chúng ta có một hàm D(t) không giảm và càdlàg trên [0, ∞), ví dụ như một subordinator ổn định alpha, với một số lượng hữu hạn hoặc đếm được các điểm gián đoạn. Định nghĩa hàm ngược phải liên tục của nó là Y(t) = inf{u ≥ 0 : D(u) > t}. Mục tiêu là chứng minh công thức thay đổi biến sau cho mọi hàm đo được không âm g:
∫0∞ g(t) dY(t) = ∫0∞ g(D(s)) ds
Công thức này cho phép chúng ta chuyển đổi một tích phân theo độ đo Stieltjes dY(t) thành một tích phân Lebesgue thông thường theo ds, điều này có thể đơn giản hóa việc tính toán và phân tích trong nhiều trường hợp.
Một cách tiếp cận để chứng minh công thức trên là sử dụng Định lý Lớp Đơn điệu. Để làm điều này, chúng ta cần chứng minh rằng đẳng thức trên đúng cho một lớp các hàm đơn giản, sau đó mở rộng nó cho các hàm đo được không âm tổng quát.
**Bước 1: Xây dựng độ đo đẩy tới (Pushforward measure)**. Gọi λ là độ đo Lebesgue trên R. Ta định nghĩa độ đo đẩy tới D*λ trên các khoảng (a, b] như sau:
D*λ((a, b]) = λ(D-1((a, b]))
**Bước 2: Chứng minh đẳng thức độ đo**. Cần chứng minh rằng D*λ = dY trên các tập Borel B((0, ∞)). Điều này có nghĩa là độ đo đẩy tới D*λ trùng với độ đo Lebesgue-Stieltjes được sinh ra bởi hàm Y.
**Bước 3: Tính toán trên khoảng**. Với 0 ≤ a < b < ∞, ta có:
Ta cần chứng minh:
Chứng minh inf Ia,b = Y(a) hoàn toàn tương tự như chứng minh đẳng thức đầu tiên, vì vậy ta bỏ qua. Để chứng minh sup Ia,b ≤ Y(b) Ta thấy rằng với mọi x ∈ Ia,b, D(x) ≤ b, và do đó x ≤ Y(D(x)) ≤ Y(b). Giả sử ngược lại, sup Ia,b < Y(b). Khi đó tồn tại x0 ∈ (sup Ia,b, Y(b)). Sử dụng tính đơn điệu của D và định nghĩa của Y, ta có b < D(x0) ≤ b, một mâu thuẫn.
Bây giờ, D*λ((a, b]) = Y(b) - Y(a). Vì D*λ và dY là hai độ đo σ-hữu hạn trùng nhau trên hệ π { (a, b] : 0 ≤ a < b < ∞ } sinh ra B((0, ∞)), nên chúng bằng nhau.
**Bước 4: Áp dụng Định lý Lớp Đơn điệu**. Vì đẳng thức ∫0∞ g(t) dY(t) = ∫0∞ g(D(s)) ds đúng cho các hàm chỉ thị của các khoảng (a, b], nó cũng đúng cho các tổ hợp tuyến tính của chúng, và do đó cho tất cả các hàm đo được không âm nhờ Định lý Lớp Đơn điệu.
Bạn có thể tìm thêm thông tin chi tiết trong cuốn sách của Bogachev, mặc dù Định lý 3.6.1 trong đó có vẻ gần nhưng không hoàn toàn giải quyết bài toán này. Các bài viết liên quan đến tích phân Lebesgue-Stieltjes, lý thuyết độ đo, quá trình стохастический, thay đổi biến, và quá trình Lévy cũng có thể hữu ích.
Bài viết liên quan