Một chiếc F/A-18E Super Hornet của Hải quân Hoa Kỳ đã bị rơi xuống Biển Đỏ, làm dấy lên những lo ngại về việc các quốc gia đối thủ có thể tiếp cận các công nghệ và dữ liệu nhạy cảm. Bài viết này đi sâu vào các hệ thống bảo vệ bí mật được trang bị trên máy bay chiến đấu này, đánh giá khả năng phục hồi dữ liệu và các biện pháp đối phó tình báo được thiết kế để bảo vệ thông tin quan trọng trong trường hợp bị rơi. Chúng ta sẽ cùng khám phá liệu một sự cố như vậy có thể gây ra rủi ro đáng kể nào cho an ninh quốc gia hay không.
Máy bay chiến đấu hiện đại như F/A-18E Super Hornet được trang bị nhiều hệ thống máy tính phức tạp chứa thông tin quan trọng. Điều quan trọng là phải hiểu những biện pháp bảo vệ nào được tích hợp để ngăn chặn việc truy cập trái phép vào dữ liệu này.
Nhiều người hình dung ra các hệ thống tự hủy dữ liệu ấn tượng như trong phim ảnh. Tuy nhiên, theo những thông tin công khai, hầu hết các máy bay chiến đấu không có cơ chế tự hủy dữ liệu chuyên dụng. Thay vào đó, các biện pháp bảo vệ được tích hợp mang tính hệ thống hơn.
Dữ liệu trên máy bay có thể được mã hóa, nhưng việc thực thi mã hóa trên toàn hệ thống vẫn chưa phải là tiêu chuẩn trong quân đội. Ưu tiên thường được dành cho tính khả dụng hơn là bảo mật tuyệt đối. Tuy nhiên, các thiết bị mật mã được thiết kế để dự đoán khả năng bị mất hoặc xâm phạm. Các khóa mã hóa quan trọng thường xuyên được thay đổi, đôi khi là hàng ngày, và quy trình thay thế khóa được thực hiện một cách hiệu quả.
F/A-18 thường không mang theo các khóa Nhận dạng Bạn-Thù (IFF) vĩnh viễn. Thay vào đó, chúng tải các mã IFF tạm thời thông qua DTC. Khi máy bay bị rơi và bị thu hồi, những mã này có thể đã lỗi thời, giảm thiểu rủi ro lộ thông tin.
Ngoài dữ liệu điện tử, giá trị tình báo của các thành phần vật lý của F/A-18E cần được xem xét. Tuy nhiên, cần lưu ý rằng các cường quốc như Nga và Trung Quốc có khả năng đã có được thông tin thiết kế đầy đủ về các máy bay chiến đấu dòng "teen". Việc bảo mật thiết kế thường chỉ khả thi đối với các loại máy bay số lượng nhỏ như B-2, SR-71 hoặc F-22.
Ngay cả khi máy bay bị chìm trong nước mặn, việc phục hồi dữ liệu vẫn có thể thực hiện được. Các phòng thí nghiệm phục hồi dữ liệu chuyên nghiệp thường xuyên xử lý các ổ đĩa bị hư hại do lũ lụt. Mặc dù nước mặn có thể ăn mòn các chân chip, nhưng có thể mất nhiều tháng, thậm chí không bao giờ, để nó xâm nhập vào các chip, vốn được bảo vệ bởi lớp vỏ gốm hoặc nhựa. Các chân chip có thể được phục hồi và dữ liệu có thể được truy xuất.
Báo cáo chính thức về vụ máy bay do thám EP-3E của Hoa Kỳ hạ cánh khẩn cấp xuống Trung Quốc cung cấp thêm thông tin chi tiết. Báo cáo này nhấn mạnh rằng các thiết bị mật mã được thiết kế để dự đoán khả năng bị mất hoặc xâm phạm. Thiệt hại về bảo mật thông tin liên lạc (COMSEC) được đánh giá là thấp, nhưng thiệt hại về tình báo tín hiệu (SIGINT) ở mức trung bình. Tuy nhiên, cần lưu ý rằng EP-3E là một mục tiêu "béo bở" hơn nhiều so với F/A-18, vì nó là một trung tâm gián điệp trên không với 24 thành viên phi hành đoàn lưu trữ codebook (sổ mã) cả tháng trên máy bay. Ngược lại, F/A-18 chỉ tải những gì cần thiết cho nhiệm vụ, do đó thiệt hại từ việc Trung Quốc thu hồi một xác máy bay chiến đấu sẽ rất thấp.
Mặc dù việc mất một chiếc F/A-18 Super Hornet là một sự cố đáng tiếc, nhưng rủi ro tiềm ẩn đối với an ninh quốc gia có thể bị thổi phồng. Các hệ thống máy bay chiến đấu được thiết kế với dự đoán rằng chúng có thể rơi vào tay kẻ thù. Một số dữ liệu có thể phục hồi được, nhưng dữ liệu có giá trị cao thường không có trên một máy bay chiến đấu thông thường. Tuy nhiên, tùy thuộc vào độ sâu mà máy bay bị chìm, các nỗ lực thu hồi vẫn có thể được thực hiện. Tuy nhiên, động cơ chính có thể là để ngăn chặn việc thu hồi bởi các đối thủ tiềm năng hơn là thu hồi thông tin có giá trị.
Bài viết liên quan